Trên bước đường trở thành nhà lãnh đạo (Phần 2)
Có một cái tôi hiện hữu, và điều mà đôi khi tôi đề cập đến như “việc lắng nghe những
tiếng nói thôi thúc” có nghĩa là việc thể hiện cái tôi của mình. Đa số chúng ta, trong phần
lớn thời gian (và đặc biệt điều này đúng cho các trẻ nhỏ, thanh niên) không nghe theo bản
thân mình, nhưng lại nghe theo một cách nhập tâm tiếng nói của mẹ, hoặc tiếng nói của
cha, hoặc của giới có ảnh hưởng, của bậc cao niên, của người có thẩm quyền, hoặc của
truyền thống.
Abraham Maslow (Trích Bước đi lớn của loài người)
“Để cho bản thân mình được bộc lộ ra” là một nhiệm vụ cần thiết của các nhà lãnh
đạo. Đây là cách mà người ta bước từ trạng thái sang động thái trên tinh thần biểu lộ chứ
không phải là chứng minh. Phương tiện dùng để biểu lộ sẽ được trình bày trong chương
này theo từng cách một như các cánh hoa từ từ hé nở.
Giả sử khi còn nhỏ, bạn được yêu cầu đứng trước lớp để ngâm một bài thơ. Rồi bạn lỡ
quên khổ thơ thứ hai, bị thầy mắng, bị bạn bè trong lớp cười chê, và từ đó đến nay bạn vẫn
toát mồ hôi lạnh khi nghĩ tới việc phát biểu trước đám đông.
Hiện nay bạn đang có được một công việc đòi hỏi bạn phải thường xuyên diễn thuyết
trước nhiều người. Bạn rất cần công việc này, nhưng nỗi sợ hãi phải nói trước đám đông
đã ngăn cản bạn nhận việc ngay lập tức. Nói cách khác, cảm giác sợ hãi áp đảo sự tự tin
vào khả năng đảm nhận công việc và ngăn bạn lại không cho làm việc ấy. Có ba lựa chọn:
• Bạn có thể đầu hàng trước nỗi sợ hãi của mình và bỏ qua công việc ấy.
• Bạn có thể cố gắng phân tích nỗi sợ hãi của mình một cách khách quan (nhưng như
nhà phân tích Roger Gould chỉ ra, điều này có lẽ không đưa đến bất kỳ một thay đổi đáng
kể nào).
• Bạn có thể ngẫm nghĩ về kinh nghiệm lần đầu của bạn một cách chi tiết hơn. Xét cho
cùng, lúc ấy bạn chỉ là một đứa trẻ. Và có lẽ bạn không thích bài thơ ấy lắm, do đó rất khó
để nhớ nó. Nhưng quan trọng hơn hết là dù bạn bị la mắng, bị cười chê, cuộc đời của bạn
đã không bị thay đổi gì vì lần vấp váp ấy. Cũng chẳng phải điểm số hay thứ hạng của bạn
trong lớp bị ảnh hưởng. Quả thực, mọi người đã quên sai sót của bạn ngay lập tức – ngoại
trừ bạn. Bạn vẫn níu chặt cái cảm giác ấy qua nhiều năm mà không bao giờ suy nghĩ về
nó. Bây giờ là lúc để bạn nhìn lại việc ấy
ất nhà quê. Cô cũng biết rằng giáo sư Higgins sẽ không bao giờ chấp nhận rằng cô đã thay đổi và sẽ luôn coi cô là một người quê kệch như con người cô trước đây. Cô nói với Freddy rằng: “Sự khác biệt giữa một thục nữ và một cô gái bán hoa không phải ở chỗ cô ta cư xử như thế nào mà ở chỗ mọi người đối xử với cô ra sao. Với giáo sư Higgins, em sẽ mãi là một cô gái bán hoa vì ông luôn đối xử với em như với một cô gái bán hoa và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi được; nhưng em biết với anh, em là một thục nữ vì anh luôn luôn và sẽ mãi mãi đối xử với em như một thục nữ”. J. Sterling Livingston đã áp dụng hệ quả Pyg- malion này vào quản lý như sau: • Những gì nhà quản lý trông đợi ở cấp dưới và cách đối xử của họ với những người này quyết định phần lớn thái độ làm việc và những tiến bộ trong nghề nghiệp của họ. • Một phẩm chất độc đáo của một nhà quản lý giỏi là khả năng đưa ra yêu cầu cao đối với thái độ làm việc của cấp dưới để họ phấn đấu đáp ứng yêu cầu đó. • Những người quản lý kém hiệu quả hơn lại không làm được điều đó và hậu quả là hiệu quả làm việc của cấp dưới không cao. • Thông thường cấp dưới có xu hướng làm việc theo những tiêu chuẩn mà họ cho rằng đó là những gì mà người lãnh đạo mong đợi ở họ. Người lãnh đạo mong đợi những điều tốt đẹp nhất ở những người chung quanh họ. Người lãnh đạo biết rằng mọi người quanh mình đều thay đổi và phát triển. Nếu yêu cầu của bạn cao thì cấp dưới của bạn sẽ cố gắng để đáp ứng. Jaime Escalante tin rằng học sinh của các trường cấp 3 tại Los Angeles có thể học vi phân và tích phân và sự thực là chúng có khả năng làm được việc đó. Trong khi đó, yêu cầu của người lãnh đạo cũng phải thực tế. Phương châm của họ là: Đặt mục tiêu cao một chút chứ không quá sức. Hãy tưởng tượng rằng bạn đang tập luyện để dự thi tại đấu trường Olympics, nơi bạn rất dễ bị căng thẳng và tập luyện quá sức mình. Nếu hôm nay bạn thi đấu quá sức mình thì ngày mai bạn khó có khả năng để tiếp tục thi đấu hay thi đấu tốt. Don Richey, cựu chủ tịch tập đoàn Lucky Store cho biết: “Một trong những trách nhiệm của người quản lý là đặt ra các chuẩn mực và yêu cầu đối với mọi người. Đây là một trách nhiệm vô cùng nặng nề, bởi vì nếu bạn đặt ra các tiêu chuẩn và yêu cầu quá thấp thì sẽ rất lãng phí, nhưng nếu bạn đặt ra các tiêu chuẩn và yêu cầu quá cao khiến mọi người không thể đáp ứng được thì bạn đã làm hại những cá nhân đó nói riêng và cả cơ quan, tổ chức của bạn nói chung. Điều này không có nghĩa là việc chúng ta một đôi lần không đạt được yêu cầu là điều không thể chấp nhận được, nhưng nếu bạn cơ cấu như thế nào đó khiến cho một người luôn luôn thất bại thì điều đó sẽ dần dần làm hại cá nhân đó và cả cơ quan, tổ chức của bạn Theo tôi, sẽ lý tưởng hơn nếu bạn cũng yêu cầu mọi người hơi cao một chút nhưng đừng để họ không có khả năng đáp ứng yêu cầu quá nhiều lần. 7. Người lãnh đạo phải có cái mà tôi gọi là Nhân tố Gretzky hay là sự linh cảm chắc chắn. Wayne Getzky, vận động viên hockey hay nhất trong các vận động viên cùng thời đã nói rằng việc bạn biết quả bóng hiện ở đâu không quan trọng bằng việc bạn biết nó sẽ ở đâu. Người lãnh đạo cũng phải có linh cảm rằng đặc điểm văn hóa của cơ quan, tổ chức mình sẽ thay đổi như thế nào và nếu phát triển thì cơ quan, tổ chức mình sẽ phát triển đến đâu. Nếu ngay từ đầu họ không có linh cảm đó thì họ sẽ khó đạt đến đích cuối cùng. Elizabeth Drew cũng mô tả về một hiện tượng tương tự như vậy trong chính trị, đặc biệt, bà muốn đề cập cụ thể đến cuộc vận động bầu cử Tổng thống năm 1988. “Rất nhiều người tự hỏi tại sao Dukakis không rút lui và để Bush đắc cử theo cách mà mọi người sẽ thông cảm khi xét đến lòng yêu nước của ông. Câu hỏi đó khiến người ta trở lại vấn đề là bản năng của Dukakis. Đối với một người đã tham gia khá lâu vào chính trường như Dukakis, người ta nhận thấy rằng ở ông còn thiếu cái gọi là bản năng về mặt chính trị − đó là trực giác, tức là biết phải làm gì tại một thời điểm cụ thể và có linh cảm. Một vị Tổng thống phải có linh cảm nhưng không rõ ai trong hai ứng cử viên cho chức Tổng thống là người có linh cảm tốt.” 8. Người lãnh đạo phải có cái nhìn dài hạn. Họ là những người kiên nhẫn. Vào tuổi 89, Armand Hammer quá cố cho biết rằng lúc bấy giờ ông chỉ đặt ra những kế hoạch dài hạn trước khoảng 10 năm vì ông muốn ông vẫn còn sống để xem các kế hoạch đó diễn ra như thế nào. Ở tuổi 40, Barbara Corday thì lại biết rằng bà có đủ thời gian để tìm một việc làm khác và thậm chí là bắt đầu xây dựng một sự nghiệp mới. Người Nhật Bản còn kiên nhẫn hơn những gì chúng ta suy nghĩ. Một công ty Nhật Bản mà tôi biết thậm chí đã xây dựng kế hoạch 250 năm. Thậm chí thị trường chứng khoáng Wall Street thỉnh thoảng cũng ngợi khen những quan điểm có tính dài hạn. Cuối thập niên 80, Michael Eisner của hãng Disney đã cử Robert Fitzpatrick sang Pháp để bắt đầu thực hiện dự án Công viên Disney Châu Âu với tiên đoán rằng Liên minh Châu Âu sẽ được thành lập vào năm 1992. Giá cổ phiếu của tập đoàn Disney tăng cao nhờ khả năng tiên đoán của Eisner. Cũng như vậy, CalFed đã chuẩn bị cho cái gọi là thị trường chung lớn nhất hành tinh. CalFed đã mở một ngân hàng tại Anh trong những năm 80 và rồi mở thêm các ngân hàng khác ở Brussels, Barcelona, Paris và Vienna với tiên đoán rằng sẽ xuất hiện một Châu Âu thống nhất. 9. Người lãnh đạo phải biết giữ cân bằng giữa các nhóm lợi ích. Họ biết rằng họ phải giữ cân bằng giữa các yêu cầu trái ngược nhau giữa các nhóm có lợi ích trong công ty. Trong cuốn Quản lý tiên phong, Jim O’Toole gọi sự cân bằng giữa các nhóm lợi ích là nguyên tắc hàng đầu mà các công ty thành công nhất áp dụng. Ông đã trích lời của Thor- ton Bradshaw quá cố, cựu chủ tịch tập đoàn Arco như sau: Mọi quyết định trong công việc của tôi đều chịu ảnh hưởng bởi một số hay có khi là rất nhiều nhân tố trong những nhân tố sau: ảnh hưởng có khả năng xảy ra đối với công luận; phản ứng của các nhóm bảo vệ môi trường; ảnh hưởng có thể xảy ra đối với các nhóm hoạt động khác như các nhóm bảo vệ người tiêu dùng, ủng hộ việc cải tổ chính sách thuế, chống hạt nhân, ủng hộ việc đào ngũ, ủng hộ các phương tiện giao thông có tính giải trí, v.v; ảnh hưởng có thể xảy ra đối với nhà nước và chính quyền thành phố; ảnh hưởng đến tỷ lệ lạm phát và chương trình chống lạm phát của chính phủ; thái độ của các nghiệp đoàn lao động; thái độ của khối OPEC. Và tôi gần như quên những nhân tố sau: dự đoán lợi nhuận kinh tế; mức độ rủi ro, khó khăn trong việc thu hút vốn trong một trị trường đầy tính cạnh tranh, tầm cỡ của công ty và vấn đề cạnh tranh nữa nếu có thời gian để bàn đến nó. Vì những người lãnh đạo ý thức rất rõ tầm quan trọng của sự cân bằng giữa các nhóm lợi ích nên họ rất thận trọng đề phòng Hội chứng Dick Ferris. Ferris, người đứng đầu tập đoàn UAL có một tầm nhìn muôn màu muôn vẻ về một hãng hàng không có khả năng cung cấp đầy đủ các dịch vụ − không chỉ đưa hành khách tới nơi họ cần đến mà còn đưa đón khách từ sân bay hay khách sạn. Vì mục tiêu này, thậm chí ông đã đổi tên của tập đoàn. Nó không còn là UAL của ngày xưa. Tên mới của tập đoàn là Allegis. Cái tên mới này chẳng có nghĩa gì nhưng nó lại có phong cách. Tuy nhiên, tầm nhìn của Ferris đã lệch hướng. Ông quên mất một điều rằng còn có những người khác trong cuộc như nghiệp đoàn các phi công, ban giám đốc v.v Ông chỉ thấy được những gì đẹp đẽ đang diễn ra trong thế giới bên ngoài mà không thấy được những gì diễn ra ngay bên cạnh ông. Các phi công đã cố gắng mua lại hãng hàng không này, ban giám đốc tức giận và khi thời cơ chín muồi thì Ferris đã bị hất cẳng, và hãng hàng không Allegis lại trở về với cái tên ngày xưa là UAL. Trong cái tầm nhìn muôn màu muôn vẻ thì bạn không nên quên đi hiện thực của thế giới, sự phức tạp của môi trường ngay bên cạnh mình và yêu cầu giữ cân bằng giữa các nhóm lợi ích. 10. Người lãnh đạo tạo nên những liên minh và quan hệ đối tác chiến lược. Họ nhìn thế giới trên phạm vi toàn cầu và nhận thức được rằng trong bối cảnh hiện tại, họ không thể cứ thu mình lại. Những nhà lãnh đạo khôn ngoan của tương lai sẽ nhận thấy được tầm quan trọng của việc tạo dựng liên minh với những cơ quan, tổ chức khác có số phận, có quan hệ tương hỗ với số phận của cơ quan, tổ chức của họ. Chính vì lý do này mà SAS đã xây dựng quan hệ đối tác với các hãng hàng không khác. Đối tác của Federal Express tại Na Uy là một trong những công ty lớn nhất tại quốc gia này với một đội ngũ nhân viên lên đến hơn 3.000 người. First Boston liên minh với Credit Suisse tạo nên FBCS. GE có nhiều liên doanh với GE Anh quốc, bốn phòng ban phụ trách sản phẩm hoạt động liên kết với nhau. Cho dù tên gọi có vẻ giống nhau nhưng trên thực tế, hai công ty này không phải là một. GE cũng đã cân nhắc việc mua lại công ty cùng tên với mình tại Anh quốc này nhưng cuối cùng nó đã chọn giải pháp liên minh thay vì mua lại. Ngày càng có nhiều các tổ chức phi lợi nhuận nhận thấy được giá trị của việc thành lập liên minh và quan hệ đối tác chiến lược. Đó chính là cách mà các nhà lãnh đạo phát triển và tạo dựng tương lai. Vậy thế hệ lãnh đạo sau này thì sao? Họ sẽ có một số đặc điểm chung như sau: • Kiến thức rộng. • Ham muốn tìm hiểu không có giới hạn. • Lòng nhiệt tình vô bờ bến. • Sự lạc quan có thể trao truyền cho người khác. • Tin tưởng vào con người và tinh thần làm việc tập thể. • Sẵn sàng đương đầu với rủi ro. • Cống hiến hết mình vì lợi ích lâu dài chứ không vì lợi nhuận trước mắt. • Cam kết hoàn thành công việc một hoàn thiện nhất. • Có khả năng thích nghi cao. • Đồng cảm với mọi người. • Có tính xác thực. • Tự chủ. • Có tầm nhìn. Và khi họ chứng tỏ mình thì họ sẽ tạo nên những bước tiến mới, những ngành nghề mới và có thể là cả thế giới mới. Nếu điều này nghe có vẻ như một giấc mơ khó có thể trở thành hiện thực thì bạn hãy cân nhắc câu nói sau: chứng tỏ mình thì dễ hơn và cũng hữu ích hơn việc chối bỏ những khả năng của mình
File đính kèm:
- tren_buoc_duong_tro_thanh_nha_lanh_dao_phan_2.pdf