Thơ Miên Di - Nhìn từ cái biểu đạt
TÓM TẮT
Bắt nhịp với dòng chảy của nền thơ Việt Nam hiện đại, thơ đương đại đã có những kiến tạo và
sớm khẳng định vị trí, vai trò của mình trong sự vận động và phát triển của thời đại mới. Trong rất
nhiều gương mặt thơ mang phong cách riêng không dễ lẫn thì bút danh miên di của “chàng thi sĩ
phố núi” – Lê Xuân Hòa đã không còn xa lạ với những người yêu thơ. Ngòi bút phóng khoáng,
phá cách, dụng ý lạ hóa cái biểu đạt của miên di đã mang đến một sắc điệu mới cho thơ đương đại.
ều không thể nói ra, có rất nhiều điều không thể nói hết bằng chữ. Ngay cả khi nói ra, nói hết nhưng “anh” không đọc thấy thì bao nhiêu chữ cũng trở nên vô nghĩa, bao nhiêu lời cũng bằng thừa. Còn nếu đã thấu hiểu thì đâu cần phải nhiều lời... Hóa ra cái thế giới vô ngôn bấy lâu nay ta còn ngờ ngợ là có thật Nếu không “thấu hiểu mây trôi”, thì mọi ngôn từ sẽ trở nên vô nghĩa: “những suy đồi vọc suy nghĩ bóp nặn hình nhân huyện hinh sống lại vẫn béo phì bủng mỡ lênh láng lịch sử chị dậu đội mồ dắt con, dắt chó, ngơ ngác nhìn hiện thực gầy nhom tắt đèn từng ngòi bút chỏng chơ chầu rìa dưới mái hiên ngôn ngữ qua kẽ hở cuộc đời giọt tham giọt nhũng buốt lương tri lổn nhổn những cái đầu trọc thầy tu đội cả nỗi niềm nhân thế công lý thực thi trên khấn nguyện lãng đãng trầm hương” (Dột) “dưới mái hiên ngôn ngữ”, miên di đã trải lòng cùng những dòng chữ, gửi gắm “trạng cảm hậu hiện đại” của người thơ hôm nay. 2.2. Sóng sánh sau ngôn từ Trước hết là những nhận xét mang tính chủ quan. Chúng tôi đã thực hiện một thao tác cơ học: khảo sát thơ miên di. Kết quả, trong 269 bài thơ, thì có tới 266 bài “mắc lỗi” chính tả. Từ tên tập thơ cho đến nhan đề các bài thơ, từ tên riêng cho đến các câu thơ đầu dòng đa phần không viết hoa. Sự phá cách - phá luật, những câu thơ dài - ngắn đứt đoạn không có dấu chấm câu, sắp xếp không theo một trình tự, khuôn thước có sẵn... dường như là sự vô tình, ngẫu hứng nhưng lại có chủ đích của tác giả. Điều này, như chính miên di tâm niệm: “Vì suy cho cùng, một tiếng thở dài cũng ắp đầy ngữ nghĩa, một “lời nói nhảm” cũng ẩn chứa trong nó trùng điệp những nội hàm cảm xúc” [1]. Còn theo đánh giá của Yến Thanh:“Việc không viết hoa như một sự xóa nhòa, hủy tạo bản ngã, nhưng lại luôn kiếm tìm tự ngã” [7]. Chính cái dụng ý ngẫu nhiên ấy, đã khiến cho “nghệ thuật sáng tạo và nghệ thuật cảm thụ” được “xích lại gần nhau” hơn. miên di mở ra cho người đọc một cách nhìn, cách cảm về con người và xã hội bằng sự nếm trải nỗi đau của cuộc đời. Sở dĩ như vậy, bởi sức tạo hình của ngôn từ trong mỗi bài thơ trước hết được bắt nguồn từ mối quan hệ mật thiết với cuộc sống: “đêm như a xít gặm mòn thân đau sau một trận đòn nhớ nhung” (Đòn êm) Trong bảng từ vựng thơ miên di, nhiều từ ngữ mới tạo sinh: “xõa lộng” (Lục bát ly thân); “lung lao” (tình khùng); “tao tác” (mỗi thức dậy gặp mình như câu hỏi); “buồn thổ cẩm”, “ồn thổ cẩm”, “tình thổ cẩm” (mảnh buồn thổ cẩm).v.v. Nói đến ngôn từ trong thơ miên di không thể không nhắc tới giá trị biểu cảm sâu sắc ẩn hiện sau mỗi câu chữ, nó mang sứ mệnh quan trọng, truyền cảm hứng trong lòng người đọc. miên di cũng rất khéo léo trong việc lựa chọn từ ngữ, một loạt các tính từ gây ấn tượng mạnh như: “ngồn ngộn” (bờ quên); “nhồn nhột” (vô cảm); “leo lét” (tín điều buồn); “hoen rỉ”(câu lá khô);”hoen ố” (trắng ngày); “ram ráp” (nếu em biết); “quặn thắt” (quên); “lấp loáng” (buồn thóc); “vêu vao; ủ ê” (thượng đế ủ ê);”váng vất” (Dưới vòm sữa mẹ); “lắc lẻo; eo óc” (Dặn mẹ);.v.v. La Nguyệt Anh và Đtg Tạp chí KHOA HỌC & CÔNG NGHỆ ĐHTN 201(08): 129 - 133 Email: jst@tnu.edu.vn 132 Sự đổi mới sáng tạo trong thơ miên di toàn diện trên cả hệ thống từ vựng và ngữ pháp, cả phương tiện và biện pháp nghệ thuật, phù hợp với xu hướng hiện đại. Khuynh hướng tự do hóa hình thức xuất hiện nhiều trong thơ miên di đã làm cho thể thơ phóng túng này ngày càng được hiện đại hóa. Trong bài thơ “Tháng 9 chạm vào bàn phím”, miên di viết: “tôi rời tháng 8 phím ngày cuối cùng gõ nhầm vào đầu tháng ngổn ngang, Ngâu muộn cãi nhau với mái tôn già tiếng khóc khô rang, đồng thanh lời lòng gọi về nỗi buồn ham vui đi vắng chạm vào tháng 9 chị hàng rong ế nụ cười chẳng có ai để giận hờn đành cau mày với vài con ruồi cứ vo ve giỡn nỗi buồn thiếu phụ, những tiếng đồng hồ quần quật vào nếp áo phu hồ đẫm mướt mồ hôi. Tháng 9 của tôi, nhặt thời gian đếm kỹ không còn đủ 24 giờ mỗi ngày, ai lấy mất hay tôi vô tình quên đâu đó ở trăm năm tháng 9 thất thểu, đi loanh quanh lượm được tình người” “cà phê bờ hồ” mặt nước xanh xao cũng xao xuyến khi mùa thu rơi xuống, tôi và em ngồi xếp lại thời gian, ngón tay vẽ lên mặt bàn tháng 9, vết nhớ sau một vòng dừng lại ở trái ngang” Bài thơ là sự khắc họa những dòng cảm xúc của miên di. Mở đầu là một thông báo về sự dịch chuyển thời gian, chủ thể dường như khá bình thản, an nhiên: “tôi rời tháng 8”. Nhưng hình như không phải vậy, bởi vừa rời tháng tám đã chạm vào tháng chín với ngổn ngang nỗi niềm: “ngâu muộn cãi nhau với mái tôn”, “nỗi buồn ham vui đi vắng” Người thơ vô tình hay hữu ý “chạm vào tháng 9”?! Nhưng có một điều chắc chắn rằng, dù vô tình hay hữu ý, anh không thể thờ ơ với cuộc sống, với những nhọc nhằn mưu sinh của kiếp con người. Mỗi ngày qua đi, mỗi tháng qua đi, anh đang góp nhặt nâng niu từng mảnh ghép của cuộc sống, trải lòng cùng những bận rộn, lo toan. Những câu thơ dài, ngắn đan xen như mang theo những nỗi niềm vơi nặng khác nhau, để rồi kết đọng “vết nhớ sau một vòng dừng lại ở trái ngang” Cái “vết nhớ” ấy khiến người đọc cũng thổn thức, day dứt... Trong quá trình sáng tác, bên cạnh việc sử dụng những thể thơ tự do, miên di là cây bút rất ưa thích thể thơ lục bát truyền thống. Do vậy trong thơ anh, luôn có sự kết hợp đan xen hài hòa giữa truyền thống và hiện đại, từ đó tạo nên mạch thơ trữ tình dạt dào cảm xúc: “nếu em thừa ít tâm tư tôi xin nhận lấy làm hư ảo mùa nhìn nhau cứ tưởng là xưa cái lạnh năm cũ cũng mưa thế này bây giờ có phải hôm nay mà cành hoa rụng còn quay quắt vàng” (Xê dịch ngày) Việc sử dụng thể thơ lục bát đã làm cho bài thơ mang âm điệu du dương, nhẹ nhàng, đậm đà tính dân tộc. Mặc dù miên di là cây bút thơ đương đại, thuộc thế hệ các nhà thơ trẻ, song cái hồn dân tộc vẫn rất nhuần và thấm đẫm trong sáng tác của anh. Chính sự uyển chuyển, dễ đọc và dễ thuộc của thể thơ truyền thống cứ thấm dần, thấm dần như một lời thủ thỉ tâm tình khiến ai đã từng tiếp xúc cũng cảm nhận được tính nhạc buông lơi trong từng con chữ: “ đêm nay buồn về lục lại trong gối chăn em bỏ lại tơ tóc em bỏ lại lăn lóc em bỏ lại thơm tho” (Bờ vai hoang) Hay “vàng rơi vàng rơi vàng rơi chỉ là những chiếc lá rụng khơi khơi” (Vàng lá) Những trạng cảm trong thơ miên di, vì thế hiện hữu khá cụ thể. Có những nỗi niềm miên di đã gọi thành tên: lạc, tiếc[1]. Điều cực kỳ [1]. Tên các bài thơ của Miên Di, in trong Thơ miên di, Nxb Hội Nhà văn, 2013. La Nguyệt Anh và Đtg Tạp chí KHOA HỌC & CÔNG NGHỆ ĐHTN 201(08): 129 - 133 Email: jst@tnu.edu.vn 133 thú vị là nhà thơ đã khám phá ra những điều bình dị, quen thuộc nhưng lại khái quát lên được quan niệm về nhân sinh, cuộc sống: “đêm mục tiếng mọt cắn khuya khều con diều bên kia nửa đời còn vướng hoài niệm rám bánh mật những trái mít bụ bẫm xanh gọi người vỗ bụng có quả chưa kịp non đã héo con sâu nào cắn sau lớp vỏ xanh rồi chợt tiếc những gì trong sách bỗng một hôm rơi xuống gầm cầu có đứa bé ôm đôi hài cổ tích tả tơi sau bảy dặm đời qua” (Tiếc) miên di đang rung lên hồi chuông cảnh tỉnh trước căn bệnh thời đại: tự trầm, vô cảm: “chiều ì ạch cong cớn môi mây đỏ oạch điêu khắc lên chớm đêm vài le lói bầy xã hội ngửa tri giác vào ngày đêm bỏ quên gã hành khất mù ngửa tay vào trắc ẩn . dưới đáy thân phận một đôi mắt mù nhìn thấy dòng người lái bánh xe hạnh phúc lăn theo vết đổ sáo mòn có lẽ họ sợ những ổ gà bất trắc sâu hoắm khổ đau thì ra hạnh phúc cũng mù vô cảm” (Vô cảm) Sáng tạo của miên di không chỉ là câu chuyện hình thức, chữ nghĩa mà sau mỗi con chữ luôn trĩu nặng suy tư của tác giả. Ngay lời đề từ của tập thơ, miên di đã tâm niệm: “sẽ phải mang về nơi đang đến, những gì để lại lúc đi qua” [2, 4]. “Nơi đang đến” – nơi mảnh đất trần gian, nơi ta đang sống với thực tại hôm nay rồi cũng sẽ “đi qua”, trở thành quá khứ. Ta đến rồi ta sẽ đi. Trong hành trình cuộc sống, ta đem đến cho nó điều gì, khi đi qua, ta sẽ để lại gì? Cái tôi trữ tình trong thơ miên di một mặt tự khẳng định, một mặt lại tìm kiếm Sau câu chữ, miên di đã tự bạch: “giọt mực đời giấy còn trinh cạnh tôi nhỏ xuống một hình hài tôi” (Hết) Câu chuyện chữ và nghĩa, cái biểu đạt và cái được biểu đạt đã được bàn nhiều, từ những góc độ khác nhau. Bài viết chỉ đề cập vấn đề này trong phạm vi tập thơ miên di... Xin mượn nhận xét này của PGS.TS Nguyễn Đăng Điệp như một lời kết và khẳng định những thành tựu mà Lê Xuân Hòa đóng góp cho thơ ca đương đại: “Trong thơ, chữ cũng chính là tư duy, là cách nói và thái độ nghệ thuật của chủ thể sáng tạo. Như vậy, sự đổi mới trong thơ bao giờ cũng là sự đổi mới đồng bộ giữa cái nhìn nghệ thuật sâu sắc của nhà thơ và ngôn ngữ của anh ta” [3, 56]. TÀI LIỆU THAM KHẢO [1]. Miên Di, “Thơ ý niệm – con đường tiệm cận thực tại vô thể”, https://www.vanchuongviet. org/index.php?comp=tacpham&action=detail &id=14537, ngày 16/12/2010, 2010. [2]. Miên Di, thơ miên di, Nxb Hội Nhà văn, 2013. [3]. Nguyễn Đăng Điệp, Thơ Việt Nam sau 1975 – một cái nhìn toàn cảnh in trong Thơ Việt Nam hiện đại, tiến trình & hiện tượng, Nxb Văn học, Hà Nội, 2014. [4]. Du Tử Lê, “Từ lục bát Miên Di tới thơ siêu thực Bùi Minh Vũ”, https://vanchuongviet. org/index.php?comp=tacpham&action=detail &id=24528, ngày 10 / 8 / 2018, 2018. [5]. Chu Văn Sơn giới thiệu, “Một gương mặt đương đại: miên di”, Thơ hiện thời Plus, https://www.facebook.com/182183488961786/po sts/228379527675515/, ngày 13/ 6/ 2017, 2017. [6]. Trịnh Sơn, “Một cõi miên di”, https://kontum quetoi.com/2016/06/09/mot-coi-mien-di-trinh -son/, ngày 9/ 6/2016, 2016. [7]. Yến Thanh, “Miên Di - người đi hoang u sầu”, Tạp chí Văn nghệ quân đội, số (912), tháng 3/2019, 2019. Email: jst@tnu.edu.vn 134
File đính kèm:
- tho_mien_di_nhin_tu_cai_bieu_dat.pdf