Để giàu có và nghỉ hưu khi còn trẻ (Phần 2)
Từ con vịt xấu xí thành con thiên nga
Người cha giàu thích câu chuyện Rùa và Thỏ. Một lần ông nói với tôi: “Bác thành
công vì bác luôn luôn là một con rùa. Bác không đến từ một gia đình giàu có. Bác không
thông minh ở trường. Bác không học xong ở trường. Bác cũng không có năng lực bẩm
sinh. Nhưng bác giàu hơn nhiều so với mọi người đơn giản vì bác không dừng bước. Bác
không bao giờ dừng học và mở rộng thực tại về những gì khả thi cho cuộc đời bác.”
Người cha giàu thích chuyện cổ tích và chuyện trong kinh thánh. Trong phần đầu
của cuốn sách, tôi đã chia sẻ với các bạn câu chuyện David và Goliath. Người cha giàu
yêu thích câu chuyện một chàng trai bé nhỏ có thể hạ một gã khổng lồ bằng cách sử dụng
cây ná cao su. Người cha giàu thích chuyện cổ tích, nhưng ông không phải là một độc giả
lớn nhưng ông đã tiếp thu những bài học từ những câu chuyện cổ tích ấy, và nhữn bài
học này đã hướng dẫn cuộc đời ông một cuộc đời nơi ông bắt đầu từ con số không và
cuối cùng trở thành một trung tâm quyền lực tài chính.
Có nhiều lần, khi Kim và tôi suy sụp và sống bằng những gì rất ít ỏi, tôi đã tìm một
nơi để ngồi một cách im lặng và một lần nữa lắng nghe người cha giàu kể cho tôi câu
chuyện Rùa và Thỏ. Tôi còn nhớ ông nói: “Nhiều lần trong đời, con sẽ gặp những người
thông minh hơn con, nhanh hơn, giàu hơn, quyền lực hơn và được ban nhiều món quà
hơn. Nhưng vì họ có sự khởi đầu hơn con không có nghĩa là con không thể thắng cuộc
đua. Nếu con giữ niềm tin trong con, làm những điều mà hầu hết mọi người không muốn
làm và cứ tiếp tục quá trình hằng ngày, cuộc đua của đời con sẽ là của con”
hi. Với quyết định đó, tôi đi tìm thế giới ấy, một thế giới không có rủi ro và không cần tiền để làm ra tiền. Tôi đã mệt mỏi khi nhìn tấm gương soi và không thích cái tôi đang thấy. Đó là lúc tôi tìm kiếm một thế giới xuyên qua gương soi”. Lớp học vẫn yên lặng. Tôi hiểu rằng một vài trong số họ nảy sinh những tư tưởng mới và đang chiến đấu với nó. Một học sinh giơ tay và nói: “Vậy ông tin rằng một thế giới như thế tồn tại. Có phải ý ông muốn nói vậy không?” Tôi không trả lời câu hỏi đó. Thay vì vậy tôi chỉ tiếp tục câu chuyện. “Sau khi quyết định rằng một thế giới như thế có thể khả thi, tôi gặp Kim và nói cho cô ấy nghe về cuộc hành trình tôi đang dấn vào. Vì nhiều lý do cô ấy muốn đi cùng. Cô ấy nói: “Ồ, những gì anh nói đã đánh bại thực tại em đang cóthực tại về làm việc suốt đời. Em không thích thực tại hiện thời vì thế em sẵn sàng thay đổi một thực tại mới”” Người học sinh này cố bắt tôi trả lời câu hỏi của anh ấy cuối cùng đã bỏ tay xuống và lắng nghe. “Kim là phụ nữ đầu tiên tôi gặp đã sẵn sàng hoan nghênh ý tưởng điên rồ này. Tôi đã do dự khi nói cho cô ấy, nhưng cô ấy không chống lại. Thay vì thế, cô đã lắng nghe trong nhiều ngày khi tôi nói cho cô nghe về một thế giới tôi nghĩ có thể khả thi. Đó là lúc cuộc hành trình bắt đầu. Nó không phải là tìm kiếm tiền mà tìm kiếm một thế giới khác. Vì vậy tôi tin tưởng nói cho bạn tất cả, hơn tất cả, chính sự tìm kiếm thế giới đó đã giữ cho Kim và tôi tiếp tục”. “Một khi chúng thực hiện quyết định, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình xuyên gương soi. Chúng tôi biết một khi chúng tôi bắt đầu chuyến đi, chúng tôi cần phải dũng cảm, khiêm tốn, học hỏi, học những bài học hiện ra trước mắt, và quan trọng hơn hết, chúng tôi không ngừng thúc đẩu thực tại của chúng tôi, chúng tôi biết cuộc hành trình là một chuyến đi trong trí óc và trong trái tim. Những lúc tồi tệ, chính sự tìm kiếm một thực tại khác, một thế giới khác cuối cùng đã giữ chúng tôi tiếp bước. Một khi cuộc hành trình bắt đầu, chúng tôi biết chúng tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại. Sự tìm kiếm một thế giới khác đã giúp chúng tôi tiếp tục đi tới.” Có một sự im lặng lâu dài trong lớp học. Bất ngờ, một học sinh giơ tay lên và hỏi: “Vậy ông đã tìm thấy nó chưa? Hãy nói cho tôi nghe. Nếu nó tồn tại, tôi muốn đi đến đó. Tôi không muốn dành 50 năm làm việc vì tiền. Tôi không muốn dành cả đời thi hành mệnh lệnh của tiền bạc, sống trong nỗi sợ hãi thiếu tiền. Hãy nói cho tôi liệu có một thế giới khác tồn tại”. Tôi ngừng lại chốc lát, nói cho họ những gì người cha giàu đã nói với tôi nhiều năm trước, cho phép họ có thời gian lắng nghe thực tại của họ. “Đó là lựa chọn của bạn. Đó không phải là những gì tôi tin, mà là những gì bạn tin rằng tồn tại. Nếu bạn nghĩ một thế giới như thế tồn tại, sau đó bạn sẽ đi xuyên qua tấm gương soi. Nếu không, bạn chỉ ở một bên của chiếc gương soi, nhìn bạn đang nhìn bạn. Khi nói đến tiền bạc, bạn có sức mạnh quyết định cái gì có thật và loại thực tại bạn muốn sống”. Buổi học kết thúc. Hầu hết cả lớp đều chìm đắm trong các suy nghĩ sâu xa. Sau khi dọn dẹp giấy tờ, tôi nói: “Cảm ơn sự chú ý. Cảm ơn sự lắng nghe. Lớp học giải tán”. Phần kết Mùa thu năm 1994, Kim và tôi đi thư giãn ở Fiji. Một người bạn khuyên tôi đến đây du lịch. Trước khi mặt trời lên, một nhân viên khách sạn chúc mừng chúng tôi và nói: “Các chú ngựa đã sẵn sàng”. Chúng tôi đã ở trên đảo 5 ngày. Tôi thực sự thư giãn, hoà đồng cùng cảnh vật của hòn đảo thiên đường này. Đã 9 năm kể từ khi Larry, Kim và tôi ngồi trên đỉnh Whistler giá lạnh, lên kế hoạch tự do tài chính. Khi tôi leo lên ngựa, tôi nhờ lại thời gian trên đỉnh núi lạnh lẽo. Chúng tôi không còn run rẩy vì giá lạnh nữa và không còn nghèo, thiếu tiền nữa. Quan trọng hơn có nhiều tiền, chúng tôi đã tự do. Chúng tôi không phải làm việc phần đời còn lại. Ở đây, không có hàng xóm, không có xe cộ, không có người tắm biển, không có nhạc ầm ầm, không điện thoại di động. Trên hết, là không có công ty để quay lại làm việc. Không họp hành. Không giới hạn. Không ngân sách. Công ty đi hết rồi. Nó đã hoàn thành công việc và chúng tôi đã bán nó. Chúng tôi chẳng có gì để về nhà ngoại trừ tự do. Tất cả chúng tôi có lúc ấy là vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiênmột sáng tạo tỉ mỉ của Thượng đế. Cũng như mặt trời cuối cùng phá vỡ sự tĩnh lặng của nước, một điều gì đó đập vào đầu tôi. Tôi bắt đầu muốn khóc, không phải vì buồn, mà từ sâu thẳm trong tâm hồn, tôi tự hỏi sự hoàn hảo, sự ban thưởng và sự dồi dào xung quanh không chỉ cho Kim và tôimà tất cả chúng ta. Một cách chậm chạp, tôi nhận ra rằng quá nhiều lần nỗi sợ không có đủ của tôi đã kiềm hãm tôi có được sự ban tặng dồi dạo của cuộc sống trên trái đất. Tôi nhận ra rằng khó khăn của cá nhân tôi để được giàu có cơ bản là khó khăn cá nhân chống lại sự nghèo khổ. Tôi cũng nhận ra vì sao người cha giàu luôn luôn nói: “Chính nỗi sợ đã làm con thành người tù của chính con. Chính nỗi sợ của con đã khoá con trong phòng giam, một người tù không đưa vào sự phong phú của Thượng đế”. “Thông thường chúng ta nghĩ chúng ta cô độc và chúng ta phải tồn tại bằng chính mình. Thông thường chúng ta tin rằng để tồn tại, chúng ta cần làm việc bằng chính mình. Chúng ta thường được dạy rằng sự tuyển dụng là sống còn , và nếu chúng ta không tuyển dụng chúng ta không thể tồn tại. Đó là cách một tù nhân suy nghĩ. Nhiều người là tù nhân tài chính của nỗi sợ hãi của họ. Đó là lý do vì sao họ bám sự mỏng manh của sự an toàn, trở nên tham lam và chiến đấu vì vài đồng bạc như con chó đói chiến đấu vì cục xương, hơn là tìm kiếm tự do tài chính”. “Tìm kiếm sự tự do của chính con rất dễ. Tất cả những gì con làm là trước hết tìm kiếm và nhìn những gì Thượng đế hoàn thành, và sau đó làm những gì Thượng đế muốn hoàn thành với những món quà Thượng đế đã ban cho con. Nếu con thực hiện điều đó với niềm tin, sự dồi dào của Thượng đế sẽ trút đến cho con. Cuộc đời không phải là kiếm sống. Cứ nhìn là con chim, cây cỏ và tất cả sự sáng tạo của thiên nhiên xung quanh con. Loài chim không kiếm sống. Loài chim và những sáng tạo Thượng đế đơn giản làm những gì chúng được đưa đến đây để làm. Nếu con tin tưởng vào Thượng đế và làm những gì con được đưa đến đây để làm. Sự dồi dạo của Thượng đế sẽ ở bên con”. Người cha giàu cũng nói: ”Con không phải làm công việc của loài chimloài chim đang làm nó rồi”. Ông nói thế vì ông thấy nhiều người chiến đấu với công việc hơn là tìm kiếm những gì cần phải hoàn thành. Ông nói: “Nếu con tìm kiếm những gì cần hoàn thành, và làm những gì cần hoàn thành, con sẽ tiến tới sự dồi dào của Thượng đế”. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu những gì người cha giàu đã nói. Trước đây tôi chưa bao giờ hiểu thấu ông. Tôi vẫn còn sức chứa và thực tại của chính tôi trong việc tiếp thu các lời nói của ông. Nhưng ngồi trên bãi biển đó, cuối cùng tôi cũng hiểu hêt người cha giàu của tôi. Một năm sau, ngồi im lặng một mình trên đỉnh núi tôi tự hỏi chính mình câu hỏi: “Điều gì cần phải hoàn thành?” và “Tôi có thể làm gì?” Khi nhiều người hỏi tôi vài sao tôi tiếp tục làm việc mặc dù tôi không cần tiền, câu trả lời là câu trả lời của người cha giàu. Tôi nói: “Tôi tiếp tục làm việc vì có nhứng thứ cần phải hoàn thành”. Ngày nay, tất cả những gì Kim và tôi làm là sức mạnh đòn bẩy những gì chúng tôi đã học để làm nhiều hơn những gì cần phải hoàn thành. Thật trớ trêu, Kim là tôi càng áp dụng sức mạnh đòn bẩy để làm những gì cần hoàn thành, chúng tôi càng trở nên hạnh phúc hơn và giàu có hơn. Một tin mừng là bạn không phải nghỉ việc để làm những gì cần hoàn thành. Bạn không phải về hưu để làm những gì cần hoàn thành. Cứ nhìn xung quanh bạn và bạn sẽ thấy những gì cần hoành thành. Tất cả những gì bạn cần làm là làm những gì cần hoành thành với các món quà bạn đã được ban tặng. Nếu bạn thực hiện điều đó, bạn sẽ tiến tới sự dồi dàosự dồi dạo mà luôn có sẵn ở đây cho chúng takhông phải chỉ một vài trong chúng ta. Ngày cuối cùng trên hòn đảo Fiji, tôi ngồi trên bãi biển và hoàn toàn không làm gì. Tôi chẳng có gì để về nhà ngoại trừ một cuộc sống mớisống một cuộc đời tự do. Tôi nắm chặt tay Kim, muốn cô ấy biết tôi tôn trọng cô dường nào, và cảm ơn cô ấy đã ủng hộ tôi trong suốt cuộc hành trình. Tôi không thể thực hiện được mà không có cô ấy. Trước khi quay về, tôi có thể nghe người cha giàu nói: “Nhiều người nhỏ bé dành cả đời họ tấn công gã khổng lồ. Họ chỉ trích, ngồi lê đôi mách, đồn đại và nói dối về họ, làm tất cả để lật đổ họ. Họ nhìn những điều sai về một gã khổng lồ hơn là những điều đúng. Đó là lý do vì sao họ nhỏ bé. David có thể rất trẻ, và anh không có nhiều, chỉ một khẩu súng cao su, và anh ta có thể nhỏ hơn Goliath về vật chất, nhưng David không phải là người nhỏ bé”. Điểm chính của cuốn sách này là mỗi chúng ta có một con người nhỏ, một David, và một Goliath bên trong chúng ta. David có thể sống như một người nhỏ bé với một sức chứa của một người nhỏ bé, và nói: “Anh lớn hơn tôi. Làm sao tôi chiến đấu với một gã khổng lồ với một khẩu súng cao su”. Thay vì vậy, David trở thành người khổng lồ bằng cách chọn một sức chứa của một người khổng lồ. Đó là cách anh hạ Goliath và chính anh trở thành người khổng lồ. Bạn có thể làm điều tương tự Cuối cùng, đòn bẩy ở khắp mọi nơi. Đòn bẩy là sức mạnh. Đòn bẩy được tìm thấy bên trong chúng ta, xung quanh chúng ta và sáng tạo bởi chúng ta. Với mỗi phát minh mới, những phát minh như ô tô, máy bay, điện thoại, TV, và WWW, một dạng đòn bẩy mới được sáng tạo. Với mỗi dạng đòn bẩy mới, những triệu phú và tỷ phú mới được tạo ra vì họ sử dụng đòn bẩy, không làm hỏng hay lạm dụng chúng. Vậy hãy luôn nhớ rằng sức mạnh của đòn bẩy có thể được sử dụng, lạm dụng hay khiếp sợ. Cách bạn chọn và sử dựng sức mạnh đòn bẩy tuỳ thuộc vào bạn và chỉ bạn mà thôi. Cảm ơn đã đọc cuốn sách này và nhớ hãy luôn mở rộng sức chứa. Tương lai rất sáng sủa và tương lai sẽ mang tự do đến cho nhiều người.
File đính kèm:
- de_giau_co_va_nghi_huu_khi_con_tre_phan_2.pdf