Bước ra từ khủng hoảng (Phần 2)

Ai là mẫu người bạn lựa chọn?

3 giờ 30 sáng Chủ nhật ngày 27 tháng 11

Mẹ của Lynn rất vui mừng khi được gặp lại cô con gái và đứa cháu ngoại duy

nhất. Bà lão Doreen Peterson dáng người nhỏ bé và có phần yếu đuối so với

tuổi của mình, đối với Lynn, bà quá cằn cỗi và luôn căng thẳng. Bà ôm chầm

lấy con gái rồi cúi xuống vòng tay ôm nốt đứa cháu ngoại.

“Cháu ngoan của bà sao rồi?” Bà hỏi khi cậu bé vòng tay quấn lấy cổ bà.

Mười lăm phút sau, ba người đã có mặt ở siêu thị Asda[8]. Lynn xem lướt

qua đống tạp chí trong lúc mẹ cô đang bận chọn kẹo với Nicky.

Điện thoại của Lynn báo có tin nhắn. Cô lôi điện thoại ra khỏi túi để đọc:

Ai là mẫu người bạn lựa chọn?

pdf100 trang | Chuyên mục: Khoa Học Thư Viện | Chia sẻ: yen2110 | Lượt xem: 378 | Lượt tải: 0download
Tóm tắt nội dung Bước ra từ khủng hoảng (Phần 2), để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút "TẢI VỀ" ở trên
ng không anh?” Lynn hỏi
chồng.
“AI ĐE DỌA CUỘC SỐNG CỦA BẠN?” Steve kể lại: “Rồi anh nhận ra anh
bị gã Bulldog chèn ép và còn bị cả cha gây áp lực nữa chứ. Anh chưa bao giờ
dám đương đầu với việc bị cha chỉ trích. Thực tế, anh chấp chận, và dần tin
những gì cha nói là đúng. Thậm chí anh nhận thấy, chính mình gây áp lực
cho mình nữa. Đến khi anh nhận ra ai đang gây áp lực cho mình, lần đầu tiên
trong đời, anh dám đương đầu với nó.”
“Anh này, anh có nhớ hôm chúng ta dọn vườn không, có một tin nhắn xuất
hiện với nội dung: CẮT BỚT AI ĐỂ TẠO DỰNG MỐI QUAN HỆ TỐT
HƠN?”
“Anh nhớ chứ. Hôm đó cả Helena và Jim đều bị xén bớt, còn Andrea và Bob
thì bị nhổ hẳn đi.”
“Đúng thế, buồn cười nhỉ! Nhưng quả thực mối quan hệ của chúng ta với họ
đã quá ngột ngạt rồi. Mình đã tự tạo cho mình không gian để thở và để sống.
Lúc đó, em cũng sợ họ sẽ phản ứng gay gắt, nhưng có lẽ họ cũng thấy tốt cho
họ cũng nên.”
“Về căn bản mà nói thì con người ta phải cố cân bằng các mối quan hệ. Đó
chính là cách sống vững vàng với những người mà mình chọn để gắn bó với
cuộc đời mình.”
Steve rơi vào im lặng.
“Sao vậy anh?” Lynn hỏi.
“Không có gì, anh đang nghĩ lại anh đã thấy thật chán nản khi nhận được tin
nhắn tiếp theo: BẠN KHÔNG CÒN ĐỦ SỨC CHỊU ĐỰNG? Đó chính là
ngày anh cãi nhau nảy lửa với gã Bulldog. Anh đã uống rất nhiều rượu, và đã
nghĩ tới việc lao đầu vào một bức tường.”
“Anh đã nghĩ đến tự sát sao?” Lynn há hốc miệng, kinh ngạc.
“Anh thấy thương mình quá!” Steve hồi tưởng lại: “Chắc hẳn anh đã uống
quá nhiều.”
“Steve, hứa với em anh sẽ không bao giờ uống nhiều như thế nữa đi!” Lynn
nói như van nài.
“Anh hứa. Nhưng em biết không, đó là bước ngoặt của đời anh. Anh đã thực
sự cảm thấy mất phương hướng. Nhưng rồi chính chiếc La bàn Tự tin mà em
tìm thấy đã chỉ cho anh hướng đi đúng cho mình. Anh không nhận ra là anh
đã “thái quá” như thế nào, lúc nào anh cũng hùng hục làm việc để có thể
ngẩng mặt tự hào về mình. Và sự thật rõ ràng là anh càng ngày càng đi
xuống. Hiện nay, anh cảm thấy anh đang đi đúng hướng, cân bằng mọi việc
và tin tưởng mình hơn rất nhiều.”
“Em cũng đã có một ngày khủng khiếp khi em nhận được một tin nhắn nữa.”
Lynn kể lại: “Trước đó, em đã tranh luận gay gắt với mẹ, còn Nicky thì đang
nghịch ngợm ở siêu thị, tin nhắn xuất hiện: AI LÀ MẪU NGƯỜI BẠN LỰA
CHỌN? Lúc đó mẹ đã đi sâu chỉ trích việc em đã quá quan tâm tới những
người nổi tiếng và lối sống của họ.”
“Mẹ nói cũng đúng mà em.” Steve an ủi vợ.
“Em biết là mẹ có lý, em chưa sẵn sàng thừa nhận mình đã sai. Nhưng ít ra,
giờ đây, em đã bớt chú ý đến những người đó và càng không mấy quan tâm
xem họ nghĩ gì, làm gì. Bây giờ em sẽ chọn mẫu người có chiều sâu chứ
không chú trọng tới hình ảnh bên ngoài nữa.”
“Anh nhớ là, mẹ đã nói rất gay gắt về cách nuôi dạy con của em hôm đó.”
Steve nói: “Tin nhắn tiếp theo của anh là: BẠN ĐANG CHĂM SÓC AI? Khi
chúng ta to tiếng tranh luận về điều đó, em buộc tội anh đã quá nghiêm khắc
với Nicky, còn anh cho là em đã quá nuông chiều nó. Cuối cùng, cả hai đều
phải xem lại mình và vạch ra những giới hạn. Chúng ta đã dạy con với những
quan điểm khác nhau. Vì thế, chúng ta phải thống nhất lại ngay cách dạy con.
Anh hoàn toàn không nhận ra mình đã quá nghiêm khắc với con. Giờ đây,
anh muốn nói với con rằng anh yêu nó nhiều lắm và cũng đối xử tốt với con
theo cách mà các ông bố tuyệt vời dành cho con mình.”
“Vào đúng ngày đầu tiên của năm mới, em nhận được tin nhắn: BẠN THÍCH
NGHI VỚI THAY ĐỔI RA SAO?” Lynn nói: “Đó chính là hôm anh biết tin
mẹ mất. Chúng ta đã lái xe tới nhà Irene và Ian, rất lo lắng liệu họ có khác
không sau khi ít gặp chúng ta và rồi nhận được tin dữ đó.”
“Anh nghĩ trước đây, anh rất sợ thay đổi. Nhưng bây giờ, anh đã nhận ra là,
con người ta buộc phải cố gắng đối mặt với thay đổi hơn là chống lại nó.
Thực lòng, anh đã luôn nghĩ rằng anh có thể thay đổi MỘT KHI anh thấy đủ
tự tin. Nhưng đó là một vòng tròn luẩn quẩn. Anh lại thấy tự tin hơn KHI anh
vừa thay đổi mình. Anh thấy sự thay đổi lớn nhất trong anh chính là cách ăn
nói,. Steve nói: “Anh đã từng nghĩ rất tiêu cực về đám tang mẹ, nhưng tin
nhắn với nội dung: NGÔN NGỮ NÓI GÌ VỀ BẠN? đã gợi cho anh một câu
hỏi.”
“Em cũng tự thấy bất công với mình bởi em luôn nhún nhường thái quá.”
“Hơn thế nữa cơ, em chẳng bao giờ dám nhận một lời khen ngợi.” Steve thêm
vào.
“Anh có còn nghĩ mình đang nói dối người khác khi trả lời “tôi ổn” thay vì
câu “không tồi lắm” khi mọi người hỏi thăm tình hình của anh nữa không,
Steve?”
“Không, anh đang dần quen với câu đó rồi, giờ anh thấy mình gần gũi với
Nicky hơn em ạ.”
“Thay đổi cách nghĩ, cách cảm nhận và hành động theo hướng tích cực bằng
việc thay đổi cách nói chuyện là một điều khá dễ dàng. Cách nói lạc quan
cùng với sự tự tin bên trong con người mình sẽ giúp chúng ta.”
“Anh có nhớ chúng ta đã thực hành đóng vai trước khi đáp trả Bulldog một
cách tự tin không? Thú vị đấy chứ! Không biết tin nhắn nào đã khiến chúng
ta làm điều đó anh nhỉ?”
“Đó là tin nhắn: BẠN GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ NHƯ THẾ NÀO?”
“À, đúng rồi. Cả anh và em đều đã cố gắng giải quyết vấn đề của anh bằng
cách lập ra một kế hoạch đối phó với Bulldog để hắn không kịp trở tay mà
chế giễu anh như mọi lần nữa.”
Steve thừa nhận: “Anh biết, trước đây mình luôn tìm cách chạy trốn. Cho đến
khi anh đối mặt với vấn đề này, anh mới hiểu ra rằng, mình hoàn toàn có thể
đương đầu với nó.”
“Chỉ khi anh biết tự hỏi mình những câu hỏi đúng và xem xét thật kỹ vấn đề
anh mới tìm thấy cách giải quyết.”
“Sau đó, em lại nhận được một tin nhắn điều tra: BẠN ĐANG CỐ TỎ RA...?
Em thực sự không rõ nó hỏi về vấn đề gì. Lúc ấy, anh phải tỏ ra mình thực sự
tự tin khi đến gặp Dave và phải chuẩn bị thật kỹ để thể hiện cho tốt.”
“Em đang quên mất một điều đấy, Lynn ạ!” Steve trêu vợ.
“Cái gì thế ạ?” Lynn hỏi lại.
“Một cử chỉ tự tin!” Steve nhắc vợ: “Trông em phải thật tự tin như những gì
em nghĩ ấy.”
“Có mà, khi nhận việc mới, em đã làm thế. Và cũng rất thú vị anh ạ!”
“Và nếu anh duy trì được vẻ ngoài cũng như cách hành xử tự tin, càng ngày
anh sẽ càng thấy tự tin hơn. Khi anh cảm thấy tự tin hơn, vẻ ngoài và cách cư
xử của anh cũng sẽ toát lên điều ấy. Đó là đường xoắn ốc đi lên đấy.”
Steve nói: “Lòng tự tin của em tuần này đã đi theo hướng rất tích cực, thể
hiện ở cách ứng xử của em khi được phỏng vấn. Nhưng này, tin nhắn mà em
nhận được trước đó thật là lạ, em nhỉ: BẠN CÓ ĐIỀU KHIỂN ĐƯỢC SUY
NGHĨ CỦA MÌNH KHÔNG?”
“Vâng, lúc em tới đó, người duy nhất phải tin rằng em có cơ hội lớn để đạt
được vị trí đó, chính là em đấy.”
“Có gì khác đâu nhỉ?” Steve hỏi vậy.
“Em đã buộc “con người thứ hai” trong em phải im lặng và bắt đầu nói rằng,
em tin cơ hội đó thực sự giành cho mình. Coi như em điều khiển tư duy theo
ý mình muốn vậy.”
“Em buộc phải biến tư duy thành người bạn tốt của mình nếu em muốn thanh
thản.”
“Đôi khi anh băn khoăn về suy nghĩ của em,” Steve nói, “hình như, em nhìn
những người phỏng vấn mình một cách ngộ nghĩnh với đôi tai của chú chuột
Mickey trong bộ đồ ngủ.”
“Anh lại trêu em rồi. Chắc anh hay nhìn Dave trong bộ đồ ngủ với cái tai to
đùng thì có.”
“Nhưng hắn đúng là như thế mà.” Cả hai cùng nói.
“Giờ đây anh sẽ không phải nhìn thấy chúng nữa đâu.” Lynn nói khi đã bớt
cười.
“Đúng thế, anh sẽ nhớ Dave đấy nhưng không nhiều lắm đâu.”
 “Chuyện gì sẽ xảy ra với Dave khi Craig đọc lá thư tố cáo của anh nhỉ?”
“Ai mà biết được cơ chứ. Nhưng để mọi người trong đội bán hàng không
phải chịu sự đe dọa của hắn ta thì đó cũng là một việc tốt.”
Lynn ngừng lại trong chốc lát.
“Vậy tại sao các tin nhắn lại biến mất? Liệu đó có phải là dấu hiệu để chúng
dừng lại không hả anh?”
“Anh cũng không biết nữa.”
8 giờ 50 phút thứ Hai ngày 20 tháng Ba
Dave nặng nề lê bước vào phòng nghỉ của khách sạn và nhìn lướt qua phòng
hội nghị để tìm vị trí thích hợp.
Ông ta và bốn người khác sẽ phải bỏ ra sáu giờ cho khóa huấn luyện “Giao
tiếp Hiệu quả” do Craig tổ chức cho những cán bộ quản lý được “tuyển
chọn.”
Craig quan sát kỹ đội quản lý cao cấp của mình và tin chắc sẽ có một số
người nhận được những bài học qua khóa huấn luyện cách làm việc hiệu quả
với nhân viên.
Dave định tắt máy di động nhưng một tiếng bíp báo hiệu gã có một tin nhắn
cần kiểm tra.
Tin nhắn viết:
Bạn có đủ tự tin không?
Tham	khảo
Chương 3 “Những chiếc bánh pizza” được phỏng theo cuốn sách có tên
Working with Eating Disorder and Self-Esteem (Đối mặt với vấn đề rối loạn
ăn uống và lòng tự tôn) của Tiến sĩ Alex Yellowlees và dựa trên cuốn Self
Care (Tự chăm sóc mình) của tác giả Keegan.
Chương 6 và 7 “La bàn Tự tin” phỏng theo cuốn Self-Esteem Matrix (Ma
trận Tự tôn) của Giáo sư Chris Mruk[11].
Chương 11 “Ngôn ngữ nói gì về bạn?” dựa trên những nguyên tắc trong cuốn
Drop the pink elephant của tác giả Bill MCFarlan được nhà xuất bản Wiley
Capstone xuất bản lần đầu tiên năm 2003.
Chương 13 “Acting as if” (Tỏ ra) và chương 14 The Mind Map (Bản đồ tư
duy) được phỏng theo tác phẩm của tác giả Anthony Ronbbins[12]. Định
nghĩa về lòng tự tôn được nêu trong cuốn sách này dựa trên tác phẩm của
Natheniel Branden.
HẾT
 [1] Loạt phim quảng cáo ủy mị (soap opera) trên truyền hình BBC.
[2] Loạt phim soap opera trên đài ITV1 của Anh.
[3] Một chương trình ti vi của đài truyền hình Anh.
[4] Đường sắt có toa lộ thiên, với những đường ngoặt, gấp khúc trong khu
nghỉ mát Disneyland.
[5] Hong Kong - Shanghai Banking Corporation: tập đoàn tài chính lớn
nhất thế giới về vốn hóa thị trường, lớn thứ tư thế giới về tài sản.
[6] Chó bull: một giống chó đầu to, khỏe, hung dữ.
[7] 1 inch = 2,54 cm
[8] Tên một hệ thống siêu thị ở Anh.
[9] Tập đoàn bán lẻ của Anh với 843 cửa hàng ở hơn 30 nước trên thế giới.
[10] Nam diễn viên nổi tiếng với vai diễn Siêu nhân trong phim Superman.
[11] Giáo sư Chris Mruk: Từng có 20 kinh nghiệm giảng dạy và đoạt
nhiều giải thưởng trong lĩnh vực tâm lý học và sức khỏe tinh thần.
[12] Anthony Ronbbins: Nhà văn người Mỹ, tác giả cuốn Awaken the
Giant Within (Đánh thức con người phi thường trong bạn).

File đính kèm:

  • pdfbuoc_ra_tu_khung_hoang_phan_2.pdf
Tài liệu liên quan